(MUSVN) -
Hạnh phúc không phải là khi bạn được tắm mình trong một mối tình hoàn hảo, hạnh phúc không hẳn là lúc bạn chỉ tìm thấy nụ cười trong từng bước đi của thời gian. Đôi khi một va vấp, một mảnh vỡ của tình yêu nhưng bạn vẫn chấp nhận và tiếp tục với lựa chọn của mình. Đó chính là hạnh phúc. Anh đã làm sống dậy trong tôi những cảm xúc dạt dào, mãnh liệt nhất về sự kiên cường, tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ, tính đồng đội và
đức hi sinh. Nhưng cũng chính anh đã giết chết trong tôi niềm tin về sự trung thành, về cái gọi là tình yêu vĩnh hằng. Nhưng tôi vẫn tiếp tục với tình yêu của mình, với anh – Wayne Mark Rooney…Thánh đường Old Trafford vào ngày cuối thàng 8/2004 đã chào đón một trong những tài năng trẻ nổi bật nhất làng túc cầu thế giới bấy giờ. Một chàng trai với khuôn mặt đầy tàn nhan, một nụ cười trìu mến, e thẹn ở cái tuổi 19 nhưng đó chính là người đã đặt dấu chấm hết cho những tháng ngày thăng hoa với chuỗi trận bất bại của Pháo Thủ khi còn khoác áo Everton. Cái tên giờ đây đã trở thành quen thuộc trên đầu môi của những mancunians: Wayne Rooney. Bản giao hưởng đầu tiên được anh xướng lên ở Nhà hát cũng đặc biệt như cách anh khắc ghi tên tuổi của mình vào trí nhớ của người yêu bóng đá. Cú hattrick vào lưới Fenerbahce đã lột tả đầy đủ những gì tinh túy nhất ở anh: mạnh mẽ, lôi cuốn nhưng cũng đầy chất lãng tử. Cuộc sống luôn mang đến những dư vị ngọt đắng hòa lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh muôn màu của xúc cảm.
Nếu thượng đế đã cướp Eric Cantona đi khỏi thánh đường Old Trafford quá sớm, khi mà ánh mắt của những Mancunians vẫn đang đắm say trong từng bước chạy của King Eric , trái tim họ vẫn luôn hát bài tình yêu về một trong những số 7 huyền thoại, về ngọn đuốc soi sáng cho con tàu United băng băng tiến về những chân trời vinh quang. Thì nay, thượng đế rồi cũng bù đắp cho chúng ta một món quà diệu kì, người đã thừa hưởng tinh thần Cantona để mãi luôn cháy cùng những giọt đam mê khi khoác trên mình màu áo đỏ.
Không sở hữu gương mặt đẹp trai như Beckham, không mang trong mình bản năng sát thủ của Van Gol, nhưng cháy trong con người Wayne Rooney là một ngọn lửa tình yêu không bao giờ lụi tàn. Anh chiến đấu như một con mãnh thú để bảo vệ những gì thuộc về mảnh đất của mình, những gì như là một phần máu xương của anh. Anh đã từng là nốt nhạc cao nhất trong dàn đồng
ca của sân Old Trafford nhưng khi Cristiano Ronaldo xuất hiện, anh sẵn sàng hi sinh để làm nền cho sự tỏa sáng của người đồng đội vì lợi ích chung của tập thể. Chưa bao giờ tôi nghe anh nói về mình, chưa bao giờ
tôi nghe anh kêu ca về sự thiệt thòi của bản thân. Bản năng của một ngôi sao luôn đi kèm sự ích kỉ, nhưng phải chăng tình yêu anh dành cho Quỷ Đỏ đủ lớn để sự ích kỉ phải tìm một góc kín ẩn náu.
Tôi tự hào mỗi lần tên anh mấp mé ở khóe miệng, người đã tiếp bước những tên tuổi vĩ đại: Gary Neville, Ryan Giggs, Paul Scholes để viết nên những câu chuyện về tình yêu và sự chung thủy. Nhưng cuộc sống không bao giờ như là mơ, thượng đế luôn muốn thử thách để ta tìm thấy ý nghĩa thật sự của hạnh phúc. Mùa hè 2010 là một vết xước quá lớn trong bức tranh đầy những gam màu tươi sáng về sự nghiệp của Rooney ở Old Trafford. Anh đã chà đạp lên niềm tin sắt son của người hâm mộ về hình mẫu của lòng trung thành, về sự hy sinh và một tình yêu cháy bỏng không
bao giờ phai nhạt. Anh đòi ra đi! Những lời nói xuất phát từ trái tim anh hay từ một thế lực nào đằng sau lưng anh nhưng nó đã đi ngược lại với 6 năm góp nhặt nên những ánh hào quang về tình yêu và cuộc sống.
Thế rồi, anh ở lại cũng bất ngờ như cái cách anh đòi ra đi. Anh ở lại vì một món lợi nhuận khổng lồ, vì sự độ lượng đến da diết của người cha già Sir AlexFerguson hay vì chính tiếng nói từ sâu thẳm trong con người anh. Vì lí do gì đi nữa, nó không còn quan trọng. Đơn giản, anh đã ở lại để tiếp tục chiến đấu, để kiếm tìm lại những mảnh vỡ của tình yêu mà mình đã tự tay đánh vỡ.
Người ta nói sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ những gì đau đớn nhất và những nồng nàn dường như con sâu sắc hơn. Cái cách anh chạy trên khắp mặt sân trong suốt những tuần qua để kéo đàn Quỷ Đỏ đánh bật lại sức ì của đôi chân và vấn nạn chấn thương. Sir Alex đau đầu với hàng thủ - đã có anh một tiền đạo sắm vai hậu vệ. United thiếu đi sức sống ở tuyến giữa – đã có anh với những đường chuyền của một nhạc trưởng thật sự. Chiến thắng trước Arsenal, vượt qua Marseille và nhọc nhằn dẹp tan ý định có điểm của Bolton, tất cả những chiến thắng ấy đều có chung một kịch bản: Wayne Rooney – tinh thần United.
Một người bạn ‘ở bên kia chiến tuyến’ đã từng nói với tôi về sự khác biệt của Arsenal và Quỷ Đỏ trong suốt 6 năm trời dài đằng đẵng tìm kiếm những vinh quang trong vô vọng của Những đứa trẻ nhà Wenger: “The
Gunners thiếu một Wayne Rooney”. Đúng vậy, cái mà Arsenal thiếu chính là cái mà chúng ta luôn luôn có, từ Eric Cantona đến Roy Keane và nay là WayneRooney. Tinh thần United đã, đang và sẽ là ngọn đuốc giúp chúng ta vượt qua những thời khắc tưởng như sự sợ hãi đang bao trùm bởi đơn giản ý chí là thứ bất diệt ở Nhà hát của những giấc mơ. Xin một lần được nói lời cảm ơn anh – Wayne Rooney – cảm ơn tình yêu!
“Lặng yên nghe con tim , với yêu thương nồng say như chơi vơi
Nếu như đây như là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây này
Niềm vui khi bên nhau với bao nhiêu buồn lo tan đi mau, những phút giây buồn đau sẽ qua nhanh, nghẹn ngào không nói lên lời
Hạnh phúc trào dâng, lời hát xin cảm ơn tình yêu…”
Kiến Thợ (MUSVN)